(Tiếp nối đoạn: Vào biển lớn tìm báu).
Nam Mô Bản Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Nam Mô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát.
Kính lạy Tam Bảo.
Thưa cùng đại chúng.
• Mây mù – Khi tâm không còn sáng để thấy đường, mất phương hướng, giảm nhiệt tâm, hoang mang ý nghĩa việc mình đang làm.
• Gió dữ – Những biến động bất ngờ của đời sống khiến tâm nghiêng ngả: Chuyện gia đình, tài chính, hiểu lầm, bệnh tật.
Không ồn ào nhưng âm thầm làm rỗng nội lực.
• Một niệm sân làm mất giới.
• Một niệm tuyệt vọng làm mất tín.
• Một niệm nghi kỵ làm che tuệ.
• Một niệm mê tín làm lệch đường.
• Một niệm tự ti làm suy tâm lực.
• Một niệm tham danh làm hư công đức.
Mỗi niệm ấy khởi lên mà mình không tỉnh là thuyền đã vào vùng nước độc rồi.
“Nếu trong thuyền có một người xưng danh Quán Thế Âm Bồ Tát, thì cả đoàn đều thoát khỏi nạn quỷ La-sát.”
Vì sao chỉ một người mà cả đoàn được cứu?
Vì trong bóng tối:
• Một tâm sáng → cả nhóm bớt tối.
• Một tâm vững → cả đoàn đứng lại.
• Một người niệm Quán Âm → năng lượng ấy lan tỏa như ngọn nến giữa phòng đêm.
Niệm Quán Âm không phải niệm để cầu xin điều gì.
Niệm Quán Âm chính là:
• Dừng loạn,
• Rút tâm về một điểm,
• Thắp lại từ bi,
• Khôi phục trí sáng,
• Và quay toàn thân tâm về hướng thiện.
“Gió lay thử gốc tâm mình,
Mây che thử ánh bình minh trong lòng.
Một niệm Quán Âm vừa dấy,
Nước độc nào cũng dần lùi xa…”
Thưa cùng đại chúng.
Vô Tướng Khùng Tăng – Mạt nhân: Quảng Hiếu 
